| Một lần đọc thơ VŨ HOÀNG CHƯƠNG! | |
|
Tác giả | Thông điệp |
---|
fat_Mouse
Huy chương : Tổng số bài gửi : 550 Điểm : 866 Được cảm ơn : 34 Ngày tham gia : 24/11/2010
| Một lần đọc thơ VŨ HOÀNG CHƯƠNG! Sun Jun 26, 2011 6:32 am | Bài viết số 1 |
| Ðời vắng em rồi
Sóng dậy đìu hiu biển dấy sầu Lênh đênh thương nhớ giạt trời Âu Thôi rồi - tay nắm tay lần cuối Chia nẻo giang hồ vĩnh biệt nhau. Trai lỡ phong vân gái lỡ tình Này đêm tri ngộ xót điêu linh Niềm quê sực thức lòng quan ải Giây phút dừng chân cuộc viễn trình Tóc xõa tơ vàng nệm gối nhung Ðây chiều hương ngát lả hoa dung Sóng đôi kề ngọn đèn hư ảo Mơ kiếp nào xưa đã vợ chồng. Quán rượu liền đêm chuốc đắng cay Buồn mưa trăng lạnh nắng hoa gầy Nắng mưa đã trải tình nhân thế Lưu lạc sầu chung một hướng say Gặp gỡ chừng như truyện Liêu Trai Ra đi chẳng hứa một ngày mai Em ơi lửa tắt bình khô rượu Ðời vắng em rồi say với ai Phương Âu mờ mịt lối quê nàng Trăng nước âm thầm vạn dặm tang Ghé bến nào đây người hải ngoại Chiều sương mặt bể có mơ màng. Tuyết xuống phương nào lạnh lắm không Mà đây lòng trắng một mùa đông Tương tư nối đuốc thâu canh đợi Thoảng gió trà mi động mấy bông. |
|
| |
fat_Mouse
Huy chương : Tổng số bài gửi : 550 Điểm : 866 Được cảm ơn : 34 Ngày tham gia : 24/11/2010
| Re: Một lần đọc thơ VŨ HOÀNG CHƯƠNG! Mon Jun 27, 2011 6:59 am | Bài viết số 2 |
| Tình Thứ Nhất
Xuân đắm trong mơ... một buổi chiều Bên em anh thấy sóng lòng xiêu Mê man giải hết tình u ẩn Trong lúc điên rồ anh quá yêu.
Vì anh vẫn ước: Chẳng bao giờ Em hiểu tình ta, nhắc chuyện xưa. Anh sợ đời anh đầy lệ tủi Không làm vui được em ngây thơ.
Nhưng anh tha thiết, có ngờ đâu Một khắc tan hoang ý buổi đầu Anh đã đem dâng tình thứ nhất Đáy lòng chôn chặt tự bao lâu.
Em cười... chế riễu: "Anh thường bảo Ưa kiếp giang hồ sống lẻ loi; Sao anh nghĩ đến tình duyên sớm, Gạn hỏi chiều nay chuyện lứa đôi?"
Cười cợt nhưng lòng bao cảm động Ngập ngừng trên lá lệ long lanh. Thổn thức, tim em thầm mách lẻo Rằng em giây phút đã yêu anh.
Hỡi ơi một phút giây huyền ảo Đủ dẹp lòng anh sóng gió yên! Anh sẽ trầm luân ngàn kiếp nhớ, Cho dẫu ngày mai em lãng quên. |
|
| |
fat_Mouse
Huy chương : Tổng số bài gửi : 550 Điểm : 866 Được cảm ơn : 34 Ngày tham gia : 24/11/2010
| Re: Một lần đọc thơ VŨ HOÀNG CHƯƠNG! Mon Jun 27, 2011 7:02 am | Bài viết số 3 |
| Chén rượu đôi đường Tác giả: Vũ Hoàng Chương Tháng Mười Một17
Đáy sông chìm tiếng sóng Lời gió ngủ trên cao Quanh thuyền ngơ ngác bày sao Nàng trăng còn mãi nơi nào se duyên!
Nhưng đêm nay dịu quá, Không trăng có hề chi Say sưa tràn miệng cốc Cùng nâng, hãy uống đi! Trùng lai đâu dễ hẹn kỳ, Đò ngang một chuyến chắc gì mai sau!
Tối nay còn họp mặt, Ngày mai đã cách xa. Vàng xanh thay sắc cỏ, Tươi úa đổi màu hoa. Đường trần muôn vạn ngã ba, Nhớ nhung muốn gặp biết là có nên.
Giờ đây chia đôi ngả, Sông nước càng tiêu sơ. Hồn men cay như quế, Hồn men đắng như mơ. Đắng cay này chén tiễn đưa, Uống đi, uống để say sưa ngập lòng.
Cạn đi! và lại cạn! Say rồi gắng thêm say! Bao nhiêu mơ mà đắng? Bao nhiêu quế mà cay? Đắng cay chút xuống bàn tay Nắm tay lần chót, thuyền quay mũi rồi.
Thuyền anh đi thôi nhé, Xa nhau dần xa nhau. Tôi về trên lưng rượu, Đến đâu thì đến đâu. Có ai say để quên sầu? Lòng ta lảo đảo càng sâu vết buồn. |
|
| |
fat_Mouse
Huy chương : Tổng số bài gửi : 550 Điểm : 866 Được cảm ơn : 34 Ngày tham gia : 24/11/2010
| Re: Một lần đọc thơ VŨ HOÀNG CHƯƠNG! Tue Jun 28, 2011 7:02 am | Bài viết số 4 |
| Bảng Vàng Hoa Tím
Hà Nội xưa đưa nàng đi thi, Có chàng thư sinh tình rất si. Cài hoa lên tóc còn buông xõa Chàng nhủ người yêu: - Chớ sợ gì!
Hoa này, anh đã mất nhiều công Chọn ở Hàng Bài, em biết không? Đề khó đến đâu hoa cũng thuộc, Rắc hoa đầy giấy góp là xong...
Nàng vui như Tết, vào sân trường Hy vọng bay theo lòng ngát hương. Chàng đợi nàng trong rừng Bách Thảo, Như trong huyền thoại của Đông Phương.
Đưa nhau ríu rít đón nhau về, Ngày lại ngày... cho tình càng mê. Bài Sử Địa hay bài Vạn Vật Cũng đều tươi nét hoa Pensée!
Đường lên Hàng Quạt gió say reo; Cửa Bắc giờ đây bảng sắp treo. Dựa sát vai chàng, hơi thở gấp, Ôi, nàng cảm động biết bao nhiêu!
Người đi xem bảng mới lơ thơ, Nắng sớm đùa trên cỏ nhởn nhơ. Chàng dỗ dành: - Em đừng nghĩ quẩn Yêu nhau, thi có trượt bao giờ!
Kia rồi: Hương phấn đã truyền tin! Đôi lứa mừng, quên cả giữ gìn. Tay khoác tay nhau làm cánh bướm Song song, lìa sóng cỏ, bay lên.
Chợt nghe thiên hạ bảo thầm nhau: - Người đẹp Hàng Gai lại đỗ đầu! Chàng ghé bên tai nàng, giễu cợt: - Áo hồng như thể áo cô dâu!
Nàng xem hoa nở đúng tên nàng Rồi mỉm cười: - Thôi, kệ bảng vàng! Anh hãy cắt bài thơ áo tím Cho em mặc nhé! Rất thời trang!
Vũ Hoàng Chương |
|
| |
fat_Mouse
Huy chương : Tổng số bài gửi : 550 Điểm : 866 Được cảm ơn : 34 Ngày tham gia : 24/11/2010
| Re: Một lần đọc thơ VŨ HOÀNG CHƯƠNG! Thu Jun 30, 2011 1:19 pm | Bài viết số 5 |
| Chợ Chiều
Nắng phai để mộng tàn lây Tình đi cho gió sương đầy quán không Chợ tan ngàn nẻo cô phòng Sầu dâng bàng bạc cánh đồng tịch liêu Hồn đơn lắng bước chân chiều Ðâu đây nỗi nhớ niềm yêu bời bời Mong manh tình đã rụng rời Tơ vương còn thắt tim người chia li áo thêu khăn gấm ngày đi Lều không quán bỏ hồn si chợ tàn Chiều lên từ thuở lìa tan Nắng ơi lạnh lẽo muôn vàn đuốc hoa Hôm hôm cánh rụng lầu ngà Một mùa li biệt đã già nhớ thương Xiết bao tươi thắm ven đường Thờ ơ chẳng chút dừng cương mấy chiều ái ân sắc lợt hình xiêu Song song chiều cũ nay chiều lẻ đôi Hoàng hôn là xứ chia phôi Vắng tanh quán chợ vài ngôi lạnh lùng.
Vũ Hoàng Chương
|
|
| |
kunkun1606
Huy chương : Tổng số bài gửi : 251 Điểm : 335 Được cảm ơn : 23 Ngày tham gia : 02/09/2010 Cơ quan (Trường, lớp) : ĐCTV- ĐCCT K51
| |
| |
fat_Mouse
Huy chương : Tổng số bài gửi : 550 Điểm : 866 Được cảm ơn : 34 Ngày tham gia : 24/11/2010
| Re: Một lần đọc thơ VŨ HOÀNG CHƯƠNG! Thu Jun 30, 2011 3:52 pm | Bài viết số 7 |
| admin làm sao mà phải chia sẻ tâm trạng thê??? |
|
| |
fat_Mouse
Huy chương : Tổng số bài gửi : 550 Điểm : 866 Được cảm ơn : 34 Ngày tham gia : 24/11/2010
| Re: Một lần đọc thơ VŨ HOÀNG CHƯƠNG! Fri Jul 01, 2011 11:51 am | Bài viết số 8 |
| Vũ Hoàng Chương sinh ngày 5 tháng 5 năm 1916 tại Nam Định. Chánh quán ông là làng Phù Ủng, tỉnh Hưng Yên. -Thuở nhỏ, ông theo học Albert Sarrault ở Hà Nội, đỗ tú tài năm 1937. Năm 1938 ông vào Trường Luật nhưng chỉ được một năm thì lại bỏ đi làm làm Phó kiểm soát Sở hỏa xa Đông Dương. Năm 1941, ông bỏ Sở hỏa xa đi học toán tại Hà Nội, rồi bỏ dở để đi dạy ở Hải Phòng. Trong suốt thời gian này, ông không ngừng viết thơ, viết kịch. Năm 1954, Vũ Hoàng Chương vào Sài Gòn, tiếp tục sáng tác không ngừng cho đến khi ông mất (tháng 10 năm 1976).
Tác phẩm tiêu biểu: các tập thơ Thơ Say (1940), Mây (1943), Tâm Sự Kẻ Sang Tần (1961), Lửa Từ Bi (1963), Ta Đợi Em Từ 30 Năm (1970), Chúng Ta Mất Hết Chỉ Còn Nhau (1973)...; kịch thơ Trương Chi (1944). Thơ ông hoài cổ, giàu chất nhạc, với nhiều sắc nét Ta đợi em từ ba mươi năm
Ta đợi em từ ba mươi năm Uổng hoa phong nhụy hoài trăng rằm Heo may chớm đã lên mùa gió Ngăn ngắt chiêm bao lạnh chiếu nằm
Cúc tả tơi vàng mộng xác xơ Hiên sương ngõ lá vẫn trông chờ Ðêm dài quạnh hé đôi song ngắm Nguyệt đọng vòng tay úa giấc mơ
Ngai trống vàng son lợt sắc rồi Lòng ta Hoàng Hậu chẳng về ngôi Hồ ly không hiện người không đến Chỉ ánh trăng vào khuôn cửa thôi
Hiu hắt tình trai một kiếp suông Mênh mông nệm gối rét căn buồng Lệ sa bạch lạp ngàn đêm trắng Thơ vút sầu say rượu nhập cuồng
Ðã mấy canh khuya nụ ngát nhài Kết chưa thành mộng ý Liêu Trai Lung linh nguyệt thấm vàng trang sách Ðợi chẳng bừng sen nhịp gót ai
Thôi thế hoài thơm tuổi dịu hiền Cánh khô mầm lụi trót hoa niên Chương đài, ca quán, ôi hồng liễu Nửa cuộc trần gian lợm yến diên Khắp đã nghe tìm mỏi núi sông Ðâu sương vó ngựa, gió mui bồng? Gió sương giờ vẫn buồng đây lạnh Em hỡi! phương nào em có không?
Vũ Hoàng Chương
|
|
| |
fat_Mouse
Huy chương : Tổng số bài gửi : 550 Điểm : 866 Được cảm ơn : 34 Ngày tham gia : 24/11/2010
| Re: Một lần đọc thơ VŨ HOÀNG CHƯƠNG! Sat Jul 02, 2011 3:32 pm | Bài viết số 9 |
| Phương Xa
Nhổ neo rồi thuyền ơi xin mặc sóng
Xô về Ðông hay giạt tới phương Ðoài.
Xa mặt đất giữa vô cùng cao rộng
Lòng cô đơn cay đắng họa dần vơi.
Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa
Bị quê hương ruồng bỏ giống nòi khinh.
Bể vô tận sá gì phương hướng nữa
Thuyền ơi thuyền theo gió hãy lênh đênh.
Lũ chúng ta đầu thai lầm thế kỷ
Một đôi người u uất nỗi trơ vơ.
Ðời kiêu bạc không dung hồn giản dị
Thuyền ơi thuyền xin ghé bến hoang sơ.
Men đã ngấm, bọn ta chờ nắng tắt
Treo buồm cao, cũng cao tiếng hò khoan
Gió đã nổi, nhịp trăng chiều hiu hắt
Thuyền ơi thuyền, theo gió hãy cho ngoan |
|
| |
fat_Mouse
Huy chương : Tổng số bài gửi : 550 Điểm : 866 Được cảm ơn : 34 Ngày tham gia : 24/11/2010
| Re: Một lần đọc thơ VŨ HOÀNG CHƯƠNG! Mon Jul 04, 2011 11:16 am | Bài viết số 10 |
| Vũ Hoàng Chương - 'Người cũ' trong Thơ MớiThơ của Vũ Hoàng Chương gợi lên nơi người đọc cảm giác xưa cũ, cái cảm giác được hít thở, được ngâm tẩm trong một bầu khí “đặc” Đông phương.
“ Vừa bước chân vào cửa, tôi đã trông thấy một gã nho sinh đang ngất ngưởng ngồi trên chiếc ghế bành đen bóng. Tôi ngỡ ngàng trước lối phục sức kỳ dị của Hắn: mình mặc áo gấm trần, đầu không khăn, chân mang guốc. Trông mặt Hắn có vẻ vừa kiêu hãnh, cao kỳ, vừa có vẻ thơ ngây, chất phác”. Trên tạp chí Văn số 150, Dương Thiệu Mục đã phác họa chân dung Vũ Hoàng Chương bằng những nét như vậy từ ký ức của lần gặp mặt đầu tiên giữa hai người.
Nhà thơ Vũ Hoàng Chương. Ảnh tư liệu.
Hãy thử tưởng tượng: ở thời buổi mưa Âu gió Mỹ đầy trời, khi trang phục của người thanh niên có học sống nơi thành thị phổ biến là veston, mũ phớt, giày giôn, thì cái hình ảnh “mình mặc áo gấm trần, chân mang guốc” của Vũ Hoàng Chương há chẳng khiến người ta thấy ngỡ ngàng hay sao? Nó giống như dư ảnh của một thời xưa cũ còn lưu lại giữa đương thời vậy. Thật khó tin nếu chúng ta chú ý tới sự kiện là Vũ Hoàng Chương từng tốt nghiệp trường Albert Sarraut, từng theo học đại học luật Hà Nội, rồi đại học toán, nghĩa là ông là người Tây học đến chân răng kẽ tóc! Sự hiện diện của Vũ Hoàng Chương trong Thơ Mới cũng vậy. Không trình diện làng thơ bằng các thi phẩm mang hình thức toàn luật thi và tuyệt thi như Quách Tấn trong tập Mùa cổ điển, nhưng thơ của Vũ Hoàng Chương vẫn gợi lên nơi người đọc cái cảm giác xưa cũ, cái cảm giác được hít thở, được ngâm tẩm trong một bầu khí “đặc” Đông phương. Cảm giác ấy nảy sinh từ nguồn thi liệu được ông sử dụng. Chúng tuyệt không vướng một chút dấu vết phương Tây. Nhưng chúng cũng khác xa với Nguyễn Bính: thi liệu trong thơ Nguyễn Bính chủ yếu lấy từ dân gian, mang màu sắc dân gian, có tính chất bình dị; còn thi liệu trong thơ Vũ Hoàng Chương lấy từ lịch sử và văn chương bác học Trung Hoa cổ điển, chúng được nhuộm bởi một gam màu cổ kính, sang trọng.
Trong bài Phương xa, Vũ Hoàng Chương đã viết, như một tuyên ngôn về tình thế tồn tại và căn bệnh tinh thần của thế hệ mình:
“Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa / Bị quê hương ruồng bỏ giống nòi khinh / Bể vô tận sá gì phương hướng nữa / Thuyền ơi thuyền theo gió hãy lênh đênh / Lũ chúng ta đầu thai nhầm thế kỷ / Một đôi người u uất nỗi chơ vơ / Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị / Thuyền ơi thuyền xin ghé bến hoang sơ”. Nếu điều đó không đúng với tất cả hoặc không đúng với số đông, chí ít, nó đúng với riêng ông. Vũ Hoàng Chương là người luôn sống với hiện tại trong cảm thức chơ vơ, lạc loài, cô đơn, bị ruồng bỏ, chia cắt. Ông tồn tại ở đây, lúc này, nhưng luôn tin rằng bản thể chân thực của mình là ở trong một không gian khác, trong một thời gian khác. Và ông không ngừng băng qua giới hạn giữa “ở đây, lúc này” với “ở kia, lúc khác” để tìm kiếm cái bản thể ấy và hợp nhất với nó bằng tất cả các phương tiện có thể được: bằng Thơ, bằng Mơ, bằng Dục Tình, bằng Say.
Không khó nhận thấy trong thơ Vũ Hoàng Chương hai loại “vương quốc” đối lập với “chốn lưu đày”. Loại vương quốc thứ nhất là Cõi tiên, là Thiên giới, ở đó bản thể chân thực của ông là Người tiên, việc ông có mặt tại chốn lưu đày được hình dung như chuyện tiên nhân bị biếm trích hoặc trót dại, sẩy chân. Bài Tối tân hôn trong tập Thơ say nói rõ điều này:
“Do dự mãi, đêm nay rời xứ Mộng / Ta chiều em, bỏ cánh lại cung Trăng / Lén bước xuống thuyền mây chờ cửa động / Vội vàng đi, quên giã biệt cô Hằng... Hai xác thịt lẫn vào nhau mê mải / Chút thơ ngây còn lại cũng vừa chôn / Khi tỉnh dậy bùn nhơ nơi hạ giới / Đã dâng lên ngập quá nửa linh hồn”.
Bài Động phòng hoa chúc cũng vậy: “Lìa cõi Mộng, giong thuyền qua bến Tục / Đoái hoài chi, băng tuyết sẽ vùi chôn / Em khao khát dìu anh tìm hạnh phúc / Ở men nồng chăn ấm tối tân hôn... Thôi hết nhé, thỏa đi niềm rạo rực / Từ cung trăng rơi ngã xuống trần gian / Ta sắp uống bùn nhơ và sự thực / Sẽ mai đây giày xéo giấc mơ tàn”...
Trong thơ ca phương Đông, việc thi nhân tự coi mình là đấng trích tiên chí ít cũng đã thấy ở Lý Bạch (Trung Quốc) và Tản Đà (Việt Nam), nên Vũ Hoàng Chương không phải là một biệt lệ. Nhưng điều ấy liệu đã đủ để làm nên ở ông hình hài của một người cũ trong Thơ Mới? Có lẽ phải tìm nó chủ yếu ở loại vương quốc thứ hai: đất nước Trung Hoa trong thời gian quá khứ miên viễn, trong bảng lảng khói sương của những điển tích văn chương đã làm nên niềm tự hào cho nền văn học đóng vai trò hạt nhân của vùng văn học chữ Hán. Trong thơ Vũ Hoàng Chương, không ít bài diễn tả cái trạng thái tác giả xuất hồn xuyên thời gian trở về với “thuở trước”, với “nghìn thu”, với “vạn cổ”. Và khi ấy, lịch sử và văn chương cổ điển Trung Hoa đã trở thành nguồn thi liệu vô tận để ông múc lấy, lấp đầy cái thiếu hụt chống chếnh trong tâm cảm hiện tại của mình. Đây là khoảnh khắc khi ông viếng mộ một tình nương:
“Ta chẳng biết, nhưng mà ai biết được / Chân dừng lại hồn trôi vào thuở trước / Tưởng chừng nghe thánh thót lệ người xưa / Hán Minh Phi muôn dặm đất Thuyền Vu / Tiếc cung điện Trường An còn nức nở / Ai vụng tính để cung đàn lỡ dở / Ai quên lời sai hẹn lúc chia tay / Mắt mòn trông, ải Nhạn khói mây đầy” (Bạc tình).
Và đây, khi chập chờn mộng ảo trong hương nha phiến, ông đã mở lỏng khóa linh hồn để nghe thấy một Hơi tàn Đông Á: “Đáy cốc bao la vạn vực sầu / Ngai vàng Mông Cổ ngự đêm nâu / Hãy nghe bão táp trong cô tịch / Vó ngựa dân Hồi giẫm đất Âu / Thuyền chiến nằm mơ cuộc viễn chinh / Buồm neo rời rạc bến u minh / Đâu đây quằn quại trong làn khói / Lớp lớp uy nghi Vạn Lý thành”.
Là một thi nhân mang nặng căn cốt phương Đông, Vũ Hoàng Chương không thể không biết đến Lý Bạch, nhà thơ lớn của thi ca Trung Hoa thời Thịnh Đường. Ông hâm mộ Lý Bạch, đã đành, ông còn từ huyền thoại họ Lý say rượu lao xuống sông vớt trăng: “Từ thuở chàng say ôm vũ trụ / Thu trong bầu rượu một đêm trăng / Nhảy xuống muôn trùng sông quạnh quẽ / Đem theo chân hứng gửi cô Hằng” mà phác lên huyền thoại của chính mình: “Ngựa ơi, hãy nghỉ chân cuồng khấu / Cho thỏa lòng ta nỗi khát khao / Ta chẳng mò trăng như Lý Bạch / Nhưng tìm thi hứng mất đêm nao / Tình hoa thuở trước xô về đọng / Ở phiến gương vàng một tối nay/ Ta lặng buông thân trời lảo đảo / Mơ hồ sông nước choáng men say” (Chân hứng). Tương tự, Vũ Hoàng Chương bị ám ảnh không thôi bởi các danh tác của văn chương cổ điển Trung Hoa. Chúng như một quá vãng thân thuộc đối với ông, lại như một thế giới tồn tại song song với thế giới ông đang sống và cho phép ông xuất nhập tùy ý. Ta có thể “đọc” thấy dấu vết của hàng loạt danh tác văn chương Trung Hoa cổ điển trong thơ Vũ Hoàng Chương: Tây sương ký trong bài Đậm nhạt và bài Giang Nam người cũ, Đào hoa nguyên mộng ký trong bài Đào nguyên lạc lối, Liêu trai chí dị trong bài Nửa truyện hồ ly và bài Tình Liêu trai... Nhưng đậm hơn cả, phải là Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị, khúc ca lãng mạn về cuộc gặp nơi Tầm Dương giang đầu giữa một ông quan bị biếm trích và một kỹ nữ ở buổi xế chiều của nghề hát xướng. Vũ Hoàng Chương có ít nhất ba thi phẩm tạo được mạch liên thông với Tỳ bà hành - đó là Đà giang, Nghe hát và Dựng. Nếu ở hai bài thơ sau, “ý Tầm Dương” chỉ nảy sinh với tác giả khi đào nương cất tiếng hát Tỳ bà hành, thì điều đó là không cần thiết ở bài Đà giang. “Cắm thuyền sông lạ một đêm thơ / Trăng thượng tuần cao sáng ngập bờ / Đâu đó Tầm Dương sầu lắng đợi / Nghe hồn ly phụ khóc trên tơ”. Không mượn tới bất cứ một sự “môi giới” nào hết, sầu Tầm Dương là mối sầu khởi phát tự trong lòng thi nhân, là sự chiêm nghiệm đến đáy của một kẻ “đồng hội đồng thuyền” với những người “bên lề” thuở trước. Hay nói đúng hơn, sầu Tầm Dương chính là miền tâm cảm để thi nhân nhận ra mình qua bao lớp sóng thời gian từ quá khứ đến hiện tại. Vì thế mà Vũ Hoàng Chương mới có thể viết: “Cánh rượu thu gần vạn dặm khơi / Nẻo say hư thực bóng muôn đời / Ai đem xáo trộn sầu kim cổ / Trăng nước Đà giang mộng Liêu trai” (Đà giang).
Vũ Hoàng Chương, một người cũ trong Thơ Mới, và chính vì cái cũ này mà ông đã tự khẳng định mình như một giọng thơ rất riêng trong dàn đồng ca Thơ Mới. Tuy tài năng không hề thua sút những vì sao Thế Lữ, Xuân Diệu, Huy Cận, Chế Lan Viên, Hàn Mặc Tử, Nguyễn Bính... trên bầu trời Thơ Mới, nhưng Vũ Hoàng Chương lại ít được nhắc đến một cách đáng ngạc nhiên. Có lẽ vì người ta đọc thơ ông không chỉ bằng “con mắt thơ”, mà còn bằng, và chủ yếu bằng con mắt của đạo đức, con mắt của lề thói, con mắt của đủ thứ cấm kỵ xã hội?Theo: http://phapluattp.vn |
|
| |
fat_Mouse
Huy chương : Tổng số bài gửi : 550 Điểm : 866 Được cảm ơn : 34 Ngày tham gia : 24/11/2010
| Re: Một lần đọc thơ VŨ HOÀNG CHƯƠNG! Mon Jul 04, 2011 3:06 pm | Bài viết số 11 |
| Trả Ta Sông Núi
Trải bốn nghìn năm dựng nước nhà Sông khoe hùng dũng , núi nguy nga . Trả ta sông núi ! Bao người trước Gào thét đòi cho bọn chúng ta ... Trả ta sông núi ! Từng trang sử Dân tộc còn nghe vọng thiết tha Ngược vết thời gian, cùng nhắn nhủ : Không đòi , ai trả núi sông ta ! ...
Cờ báo phục , Hai Bà Khởi nghiã . Đuổi quân thù , xưng đế một phương Long Biên sấm dậy sa trường Ba thu xã tắc , miếu đường uy nghi . Xót nòi giống , quản chi bồ liễu Dòng Cẩm Khê còn réo tinh anh Một phen sông núi tranh giành Má hồng ghi dấu sử xanh đời đời .
Bể dâu mấy cuộc đổi dời . Lòng trăm họ vẫn dầu sôi bừng bừng .
Mai Hắc Đế , Phùng Hưng , Bố Cái Liều thế cô dằng lại biên cương Đầu voi , Lệ Hải Bà Vương Dù khi chiến tử vẫn gương anh hào Tinh thần độc lập nêu cao Sài lang kia , núi sông nào của ngươi ?
Núi sông ấy của người dân Việt Chống Bắc phương , từng quyết thư hùng . Ngô Quyền đại phá Lưu Cung Bạch Đằng Giang nổi muôn trùng , sóng reo . Hồn tự chủ về theo lửa đuốc Chữ thiên thu : Nam Quốc sơn hà ... Phá tan nghịch lỗ , không tha Tướng quân Thường Kiệt gan già mấy mươi ... Gươm chiến trỏ vời Đông Bắc Hịch vải nêu tội giặc tham tàn Dựng nhân nghiã , vớt lầm than Danh thơm ải ngoại , sấm ran biên thùy Khí thiên tỏa chói tư bề Phường đô hộ có gai ghê ít nhiều ? ...
Cửa Hàm Tử vang teo vết cáo Bến Chương Dương cướp giáo quân thù Trận Đà Mạc dẫu rằng thua Làm Nam quỷ , chẳng làm vua Bắc đình Chém kiêu tướng , đồn binh Tây kết Triều Phú Luơng gầm thét giang tân Phá cường địch , báo hoàng ân Trẻ thơ dòng máu họ Trần cũng sôi . Kìa trận đánh bèo trôi , sóng dập Sông Bạch Đằng thây lấp xương khô ! Những ai qua lại bây giờ Nghe hơi gió thoảng , còn ngờ quân reo . Hịch Vạn Kiếp lời khêu tướng sĩ Hội Diên Hồng quyết nghị toàn dân . Khuông phù một dạ ân cần Vó thiêng ngựa đá , hai lần bùn dây ... Sơn hà mấy độ lung lay Máu bao chiến sĩ nhuộm say màu cờ .
Cảm ý núi mơ ngồi độc lập Thuận tình sông trôi gấp tự do . Ấy ai đầu dựng cơ đồ Gấm thêu lời chiếu Bình Ngô thuở nào ? Cơn nguy khốn ra vào sinh tử Thân nằm gai , lòng giữ sắt son Linh Sơn lương chứa hao mòn Quân tan Côi Huyện , chẳng còn mảy may . Chén rượu ngọt cùng say thắm thía , Tình cha con mà nghiã vua tôi , Thuận dân là hợp ý trời Sử xanh chót vót công người Lam Sơn .
Quốc dân chung một mối hờn Cần câu đánh giặc mà hơn giáo dài ! ... Chống ngoại địch , gươm mài quyết chiến Voi Quang Trung thẳng tiến kinh kỳ Phá Thanh binh , trận Thanh Trì Sông Hồng khoảnh khắc lâm ly máu hồng . Núi dậy sấm cho sông lòe chớp Cờ Tây Sơn bay rợp Bắc Hà Xác thù xây ngất Đống Đa Bụi trường chinh hãy còn pha chiến bào .
Tinh thần độc lập nêu cao Sài lang kia , núi sông nào của ngươi ? ... Cường quyền vẫn muôn đời cưỡng áp Dưới bàn tay giặc Pháp càng đau , Chúa tôi rỏ lệ cùng nhau Khua chiên hải ngoại , rừng sâu kéo cờ Dạ Cần Vương trơ trơ thiết thạch Kẻ Văn Thân , hiệp khách cùng chung Hoàng Hoa Thám , Phan Đình Phùng Khói reo Thanh Nghệ , lửa bùng Thái Nguyên Hợp Nghiã Thục kết liên đồng chí Xuất dương tìm tri kỷ Đông Đô Phan Sào Nam , Phan Tây Hồ Long đong bốn bể , mưu đồ cứu dân . Vận nước chửa hết cơn bĩ cực Sức người khôn đọ sức ông xanh , Mỗi phen gắng gỏi tung hoành Thương ôi , sự nghiệp tan tành mỗi phen . Nguyễn Thái Học gan bền , chí cả . Họp đồng bang gióng giả nên đoàn Rừng xanh , bụi đỏ gian nan Mong đem nhiệt huyết dội tan cường quyền . Tổ chức việc tuyên truyền , ám sát , Khắp nơi nơi , từng hạt , từng châu , Xiết bao hy vọng buổi đầu Một đêm Yên Bái ngờ đâu tan tành ! ...
Ôi , Việt sử là Tranh Đấu sử ! Trước đến sau , cầm cự nào ngơi Tinh thần độc lập sáng ngời Bao người ngã , lại bao người đứng lên .
Ngày nay muốn sông bền , núi vững Phải làm sao cho xứng người xưa Yêu dòng giống , hiểu thời cơ Bốn phương một ý : phụng thờ giang sơn Đừng lo yếu , hãy chung hờn Cần câu đánh giặc từng hơn giáo dài !
Trả núi sông ta ! Lời dĩ vãng Thiên thu còn vọng đến tương lai . Trả ta sông núi ! Câu hùng tráng Là súng , là gươm giữ đất đai ...
Trông lên cao ngất phương trời Hồn thiên liệt sĩ bừng tươi sắc cờ .
Vũ Hoàng Chương |
|
| |
Admin
Huy chương : >><< Tổng số bài gửi : 1659 Điểm : 3444 Được cảm ơn : 800 Ngày tham gia : 24/08/2010 Cơ quan (Trường, lớp) : diachatthuyvan.net
| |
| |
fat_Mouse
Huy chương : Tổng số bài gửi : 550 Điểm : 866 Được cảm ơn : 34 Ngày tham gia : 24/11/2010
| Re: Một lần đọc thơ VŨ HOÀNG CHƯƠNG! Wed Jul 06, 2011 7:10 am | Bài viết số 13 |
| Vũ Hoàng Chương
[size=18]Dịu Nhẹ
Gợn trắng ngàn mai thoảng dáng xuân Màu trinh e lệ gió ân cần Mươi bông cúc nõn chờt tay với Một chút hoa đào vương gót chân
Thuyền nhỏ sông lam yểu điệu về Cỏ chen màu liễu biếc chân đê Tình xuân ai chở đầy khoang ấy Hương sắc thanh bình ngập lối đê
Nắng nhẹ mây hờ sương hơi hơi Sương thưa nắng mỏng nhạc khoan lời Dây đàn chầm chậm hôn trên phím Muôn dặm cung Hồ lả lướt rơi
Khói dịu hương êm tản mác đầy Tơ chùng điệu thấp bốn phương say Mùa xuân lẳng lặng về không tiếng Duyên khép tình e ngậm dấu giầy
Là ánh trăng non chớm độ rằm Xuân là duyên nụ tuổi mười lăm Mến thương không ngỏ chàng như thiếp Hồn khóa then trinh lặng nhớ thầm
Tìm chi nao nức giữa mùa tươi Xuân chẳng đàn cao ở phím đời Rượu ngọt men hiền say chút ít Chàng Lưu đừng ngại thiếu Mai Khôi [/size] |
|
| |
fat_Mouse
Huy chương : Tổng số bài gửi : 550 Điểm : 866 Được cảm ơn : 34 Ngày tham gia : 24/11/2010
| Re: Một lần đọc thơ VŨ HOÀNG CHƯƠNG! Thu Jul 07, 2011 4:07 pm | Bài viết số 14 |
| Lá Thư Ngày Trước Vũ Hoàng Chương
Yêu một khắc để mang sầu trọn kiếp Tình mười năm còn lại mấy tờ thư Mộng bâng quơ hò hẹn cũng là hư Niềm son sắt ngậm ngùi duyên mỏng mảnh Rượu chẳng ấm mưa hoài chăn chiếu lạnh Chút hơi tàn leo lét ngọn đèn khuya Giấc cô miên rùng rợn nẻo hôn mê Gió âm tưởng bay về quanh nệm gối Trong mạch máu chút gì nghe vướng rối Như tơ tình thắc mắc buổi chia xa Ngón tay run ghì nét chữ phai nhòa Hỡi năm tháng hãy đưa đường giấc điệp Yêu mê thế để mang sầu trọng kiếp Tình mười năm còn lại chút này đây Lá thư tình xưa nhớ lúc trao tay Còn e ấp thuở duyên vừa mới bén Ai dám viết yêu đương và hứa hẹn Lần đầu tiên ai dám ký "Em Anh" Nét thon mềm run rẩy gắng đưa nhanh Lòng tự thú giữa khi tìm trốn nấp Mươi hàng chữ đơn sơ ồ ngượng ngập E dè sao mươi hàng chữ đơn sơ Màu mực tươi xanh ngát ý mong chờ Tình hé nụ bừng thơm trong nếp giấy Ôi thân mến nhắc làm chi thuở ấy Đêm nay đây hồn xế nẻo thu tàn Khóc chia lìa ai níu gọi than van Ta chỉ biết nằm nghe tình hấp hối Say đã gắng để khuây sầu lẻ gối Mưa mưa hoài rượu chẳng ấm lòng đau Gấm the nào từ buổi lạnh lùng nhau Vàng son có thay màu đôi mắt biếc Tình đã rời đi riêng mình tưởng tiếc Thôi rồi đây chiều xuống giấc mơ xưa Lá lá rơi nằm bệnh mấy tuần mưa Say chẳng ngắn những đêm dằng dặc nhớ Trăng nào ngọt với duyên nào thắm nở Áo xiêm nào rực rỡ ngựa xe ai Đây mưa bay mờ chậm bước đêm dài Đêm bất tận đêm liền đêm kế tiếp Yêu sai lỡ để mang sầu trọn kiếp Tình mười năm còn lại chút này thôi Lá thư xưa màu mực úa phai rồi Duyên hẳn thắm ở phương trời đâu đó |
|
| |
fat_Mouse
Huy chương : Tổng số bài gửi : 550 Điểm : 866 Được cảm ơn : 34 Ngày tham gia : 24/11/2010
| Re: Một lần đọc thơ VŨ HOÀNG CHƯƠNG! Mon Jul 11, 2011 6:36 am | Bài viết số 15 |
| Đăng Trình
Bao nhiêu hạt cát bến sông này Đã bấy nhiêu ngàn thế kỷ nay Từ vượt ngàn năm đường ánh sáng Tự ngoài vô tận đến nơi đây
Đêm đêm ta dõi mấy từng cao Tìm một không gian mới lạ nào Lấp lánh Quê Trời thơ hẹn bến Giam mình Quả Đất mãi hay sao
Nhân loại ra đi chẳng một lần Hợp tan nào khác mảnh phù vân Trên đà tốc độ siêu quang ấy Một chuyến đăng trình, một hóa thân
Này lúc vào qua hê. Thái Dương Ném sau ngàn lửa đốm kim cương Mạn phi thuyền cháy lên rừng rực Ta gõ mà ca: Thiên Nhất Phương !
Vũ Hoàng Chương |
|
| |
fat_Mouse
Huy chương : Tổng số bài gửi : 550 Điểm : 866 Được cảm ơn : 34 Ngày tham gia : 24/11/2010
| Re: Một lần đọc thơ VŨ HOÀNG CHƯƠNG! Fri Jul 15, 2011 3:51 pm | Bài viết số 16 |
| Nét Ðau Mặt Chữ
Chẳng dùng chi được văn tài
Thân này lụy áo cơm ai bất ngờ
Phút giây chết điếng hồn thơ
Nét đau mặt chữ đến giờ còn đau.
Chắc gì ba trăm năm sau
Ðã ai vào nổi cơn sầu nằm đây
Nếu không cơm áo đọa đầy
Nhủ thân nào thịt xương nầy bỗng dưng.
Chết theo vào đến lưng chừng
Say từng mảnh rớt mê từng khúc rơi
Nửa chiều say ngất mê tơi
Khúc đâu lơ láo một đời Thi Vương. |
|
| |
Sponsored content
| |
| |
| Một lần đọc thơ VŨ HOÀNG CHƯƠNG! | |
|